Bán dạ tam
bôi tửu.
Bình minh nhất trản trà.
Thất nhật dâm nhất độ.
Lương y bất đáo gia.
Ở đây, xin mạn phép bàn về “Thất nhật dâm nhất độ”.
Nhiều người lại sửa là: “Nhất nhật nhất dâm độ”, ngày 1 lần !!!!.
Tình dục là một nhu cầu tự nhiên của con người.
Nam nữ đến độ tuổi từ 12 đến 14 tuổi, khi sự phát dục đầy đủ tất sẽ phát sinh
ham muốn, sẽ xảy ra mộng tinh. Sinh hoạt tình dục hợp lý có thể khai
thông tình chí, làm cho Can khí được sơ tiết, tâm huyết được thông suốt và tinh
thần phấn chấn. Ngược lại, việc tiết dục lâu ngày có thể dẫn đến Can khí
uất kết, khí huyết ứ trệ không đạt được mục đích dưỡng sinh. Trong cuộc sống
hôn nhân, sinh hoạt hoạt tình dục không những duy trì nòi giống mà còn góp phần
quan trọng trong việc làm cho âm dương hoà hợp, kết nối hai tâm hồn và bảo đảm
hạnh phúc lứa đôi.
Sinh hoạt tình dục đúng mức độ giúp ích cho sức
khỏe và kéo dài tuổi thọ cho cả nam và nữ, còn nếu không biết giữ
điều độ sinh hoạt tình dục thì tác hại gây ra không nhỏ. Người xưa
đã nói: “Phòng trung chi sự năng sinh nhân, năng sát nhân”, nghĩa là
sinh hoạt tình dục có thể sinh ra con người, mà cũng có thể làm
chết người.
Mức độ sinh hoạt ấy tùy thuộc vào độ tuổi cũng như
vào sức khỏe từng người mà gia giảm khác nhau. Gia giảm như thế nào,
thì mỗi tác giả có thay đổi chút ít. Thầy
thuốc nổi tiếng Tôn Tư Mạc (581-682) trong sách “Thiên kim yếu phương”
(những đơn thuốc quý như vàng) đã đề xuất mức độ như sau: Tuổi 20
(từ 20-29 tuổi) cách 4 ngày một lần; tuổi 40 (40-49) cách 16 ngày một
lần; tuổi 50 (50-59) cách 20 ngày một lần. Tuổi 60 nên ngừng, nhưng
nếu vẫn còn mạnh khỏe có thẻ cách 30 ngày một lần. Những người
tinh lực đầy đủ khác thường, không nhất thiết ức chế quá mức mà
sinh ra các chứng ung thư (chữ ung thư trong sách cổ không cùng nghĩa
ung thư hiện nay, mà có ý nghĩa sưng, tấy, viêm, đau kiểu ung nhọt).
Số lần
sinh hoạt tình dục tùy theo tuổi và tình hình sức khỏe từng người
do Tôn Tư Mạc đề xuất, được phần lớn các nhà dưỡng sinh đời sau tán
thành. Nói chung, ở tuổi đang sung sức, mỗi tuần một hai lần nhập
phòng, không ảnh hưởng đến sức khỏe, mà lại gây sảng khoái, có lợi
cho đời sống. Số lần nhiều ít còn phụ thuộc
vào thể trạng của từng người, chủ yếu là buổi sáng hôm sau ngủ
dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ, muốn hoạt động thì
được. Khi tuổi càng cao, nên giảm bớt dần và đến một độ
tuổi nào nên ngừng hẳn.
Theo triết học phương Đông, con người và thiên
nhiên là hợp nhất, cho nên nhịp điệu sinh hoạt tình dục phải phù hợp
với sự biến đổi của khí hậu và thời tiết 4 mùa: mùa xuân - mùa hạ
dương khí thăng phát phồn thịnh, mùa thu và mùa đông dương khí thu
liễm (co lại) bế tàng. Sinh hoạt phòng trung của con người cũng nên
thích ứng với nhịp độ đó. Ví dụ từ xuân đến hạ thì nhịp độ tăng
lên, sang thu thì giảm bớt và vào mùa đông thì ngừng hẳn để bảo
tàng chân khí. Trong khi đó ở nước ta, thu đông là mùa cưới xin, thì
nên áp dụng hạ hai, thu một, đông nghỉ… ra sao?
Thuật
phòng trung của y học phương Đông còn khuyên tránh sinh hoạt tình dục
vào những ngày xấu trời: mưa to gió lớn, giông bão, động đất,… vì
môi trường đang đột biến, thì trạng thái cơ thể cũng đang phải biến
động để thích nghi, thì khi ấy không nên làm cho tinh khí xuất tiết,
có bảo tồn tinh lực thì chân khí mới khỏi bị hao tổn. Các nhà
nghiên cứu về thời sinh học trong những năm gần đây cũng khẳng định
tính đúng đắn của những lời căn dặn đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét