Cuộc
chiến đấu trên khắp dải biên giới phía Bắc của quân và dân ta nhằm chống
lại lối hành xử kiểu nước lớn bằng vũ lực với "chiến thuật biển
người" - một thứ tư tưởng bành trướng Đại Hán mà chúng ta quen gọi là
"Chủ nghĩa bá quyền nước lớn" đối với các nước đã được nhà cầm quyền
Bắc Kinh phát động chiến tranh với Việt Nam từ ngày 17.2.1979.
Mấy ai ngờ, cái kế sách muốn "dạy cho
Việt Nam một bài học" để dằn mặt ấy của họ đã kéo dài cho đến tận 10 năm
sau. Tức là vào năm 1989, chiến tranh biên giới Việt- Trung mới thực sự kết
thúc.Nhiều người trong chúng ta, mỗi khi nghĩ về cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ
quốc ở biên giới phía Bắc thường chỉ nhớ đến trận mở đầu vào 17.2.1979 trên
toàn tuyến biên giới do nó nổ ra trên cả diện rộng suốt 6 tỉnh biên giới. Điều
đó cũng không có gì lạ.
Song, nếu nói đến
sự ác liệt của cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới nói trên, có lẽ cuộc tấn công
của đối phương vào ngày 5.1.1987 ở mặt trận Vị Xuyên-Hà Giang có thể xem như là
một trong vài ba trận chiến khốc liệt nhất, đáng nhớ nhất đối với những người
lính chúng ta trong suốt 10 năm đó.
Chúng ta có thể kể
ra như các trận chiến diễn ra từ tháng 4-7.1984 tại nhiều địa điểm trên toàn
biên giới; tiếp theo là các trận trong tháng 9-10.1986 và cuối cùng, trận
ngày 5 -7.1.1987 cùng tại Hà Giang như vừa đề cập, cần xem đây là những trận
chiến đấu lớn không thể lãng quên, rất đáng ghi vào sử sách.
Cuộc chiến đấu của quân và dân ta ở hướng
Vị Xuyên - Hà Giang có thể xem là cuộc chiến ác liệt nhất, kéo dài nhất,
quy mô nhất mà cả ta và đối phương đều dùng lực lượng chủ lực quân, vừa đông
đảo lại vừa tinh nhuệ nhập cuộc. Do đó, lực lượng quân sự chúng ta phải vừa đấu
lực vừa đấu trí với họ kéo dài trong suốt cả chục năm này”.
Trước đó, để sẵn
sàng đối phó với cuộc tấn công của Trung Quốc sang nước ta, Quân khu 2 đã phải
giàn quân chuẩn bị chiến đấu trên cả 3 hướng: Lào Cai, Lai Châu và Hà Tuyên
(hồi đó chưa tách tỉnh như sau này). Từ 1984, khi nắm được ý định của đối
phương, Bộ Tư lệnh quân khu đã quyết định tập trung lực lượng vào hướng xung
yếu là huyện Vị Xuyên của tỉnh Hà Giang ngày nay.
Ngoài Sư đoàn (F)
313 là sư đoàn phòng ngự tại chỗ, Quân khu 2 đã nhanh chóng điều động lực lượng
tăng cường như F314, F356 và có lúc cả F316 của Quân đoàn 29 lên. Tiếp đó, khi
Bộ tăng cường chi viện, mặt trận Hà Tuyên còn có các F 312,F328 , F325,F3, F31
cùng nhiều trung đoàn thuộc các quân khu bạn và nhiều binh chủng khác của Bộ
tham gia.
Sau trận đánh tuy
được coi là thắng lợi nhưng thực ra cũng không thật thành công vào tháng
7.1984, Bộ Tư lệnh QK đã xác định phải hình thành một thế trận vững chắc, đánh
dài ngày và không được nóng vội, vừa đánh vừa phải tìm ra phương thức tác chiến
hiệu quả. Phải biết lợi dụng địa hình, hang động hiểm trở làm các trận địa,các
chốt kiên cố đánh trả các cuộc tấn công của đối phương, đồng thời, cần phải
tính toán lực lượng ứng trực luân phiên lên chốt thì mới đủ sức chiến đấu lâu
dài và đủ đảm bảo thế trận luôn luôn vững chắc.
Các báo, đài và hãng thông tấn nước ngoài
như Đài Tiếng nói Hoa Kỳ, AFP, Reuters... đều đưa rất đậm thông tin về chiến sự
nói trên. Nó được xem là một trong những cuộc xung đột mạnh nhất kể từ sau cuộc
chiến tranh biên giới 17.2.1979. Nhiều nguồn tin phương Tây cho hay phía
Trung quốc bị thiệt hại đến hơn 4.000 quân trong 5 ngày đó và không phải như họ
che dấu là chỉ bị thiệt hại gần 500 quân (!!!).Chỉ riêng mặt trận Vị Xuyên,
Trung Quốc đã từng điều 17 sư đoàn thuộc 10 quân đoàn chủ lực thuộc 8 Đại Quân
khu, một số sư đoàn của các quân khu khác cùng 5 sư, lữ đoàn pháo binh
với quân số khoảng 50 vạn là đủ hiểu họ tung sức vào huyện Vị Xuyên chúng ta
kiểu "lấy thịt đè người" ghê gớm mức nào.
Theo tìm hiểu của
chúng tôi, sau trận chiến cuối cùng này (từ 5-7.1.1987), chiến sự biên giới
giảm dần. Chỉ còn những trận bắn pháo và những xung đột nhỏ và kéo dài
thêm cho đến 1988. Sang đến 1989 thì các vị trí Trung Quốc chiếm đóng đã bị
chúng ta cô lập và bị tổn thất nhiều khiến họ phải chia làm nhiều nhóm rồi lẳng
lặng rút dần khỏi các vị trí trên đất Hà Giang về nước.
Theo số liệu điều
tra, chỉ riêng trên mảnh đất Hà Giang từ 1984-1989, Trung Quốc đã bị thiệt hại
trên 20 ngàn quân, phá hủy 200 khẩu pháo cối, 170 xe vận tải và nhiều
kho tàng, trận địa…
Về phía chúng ta,
chỉ riêng ở mặt trận Vị Xuyên trong suốt 5 năm gian khổ chiến đấu và giữ chốt
bảo vệ biên cương, có khoảng 4.000 cán bộ, chiến sĩ trong lực lượng vũ trang
cũng đã anh dũng hy sinh. Trong đó, có đến 2 ngàn người đến nay vẫn chưa tìm
thấy xác. Có những trận địa bị pháo địch nã liên tục, trơ đá và trở thành những
"lò vôi thế kỉ" (cụm từ được quen gọi hồi đó) giữa núi cao, rừng
sâu...
"Trận chiến
5-7.1 này có ý nghĩa rất quan trọng đối với cục diện chiến trường vì nó là cuộc
chiến đấu then chốt gây cho địch thiệt hại nặng nề, làm giảm sút ý chí xâm lược
của kẻ địch. Sau những cuộc chiến đấu ác liệt này, sức tấn công của địch suy
giảm. Các vị trí chiếm giữ của đối phương tiếp tục bị bao vây chia cắt lực
lượng bị tiêu hao, làm cho họ không thể thực hiện được ý đồ chiếm đất của
ta lâu dài và buộc phải rút quân về nước.
Sau trận trên, chúng ta chủ yếu đánh lực
lượng thám báo, biệt kích thâm nhập biên giới và đánh trả pháo cối của đối
phương ở Bắc Vị Xuyên cho đến khi chấm dứt hoàn toàn cuộc chiến nói trên ở biên
giới Việt -Trung.Cuộc chiến đấu bảo vệ mảnh đất Vị Xuyên - Hà Tuyên thấm đẫm
biết bao máu xương của người chiến sĩ và dân quân, đồng bào địa phương chúng
ta.
Chúng ta cần tính
tới chuyện ghi lại các sự kiện đó một cách đầy đủ vào bộ quốc sử cho hậu thế
lưu giữ và hiểu được các thế hệ cha anh đã kiên cường nhường nào, anh dũng hi
sinh ra sao để bảo vệ và gìn giữ từng tấc đất của quê hương, tổ quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét